Phạm Trung
Kỷ niệm 50 năm Ngày ký kết Hiệp định Paris (27/01/1973 - 27/01/2023) là dịp để nghiên cứu, rút ra nguyên nhân thắng lợi trong ngoại giao của Việt Nam. Ký kết Hiệp định Paris năm 1973 là một mốc son chói lọi trong sự nghiệp cách mạng vẻ vang của nhân dân ta và nền ngoại giao Việt Nam. Thắng lợi này xuất phát từ nhiều nguyên nhân khách quan và chủ quan.
Một là, kiên định mục tiêu độc lập, tự chủ, tự lực, tự cường, vì lợi
ích quốc gia - dân tộc trong ngoại giao.
Mục tiêu của cách mạng Việt Nam là độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.
Ngoại giao Việt Nam không thể không kiên định với mục tiêu này. Mục tiêu nổi bật
của ngoại giao Việt Nam năm 1973 là độc lập, tự chủ, tự lực, tự cường, vì lợi
ích quốc gia - dân tộc. Đây vừa là nguyên tắc nhất quán, vừa là bài học lớn của
ngoại giao Việt Nam tại Hội nghị Paris. Tại Hội nghị Paris, Việt Nam thể hiện
rõ tinh thần độc lập, tự chủ trong mọi quyết sách, trong từng bước đi. Nhờ vậy,
Việt Nam luôn giữ vững thế chủ động tiến công, kiên định mục tiêu và nguyên tắc
nhưng linh hoạt trong sách lược đàm phán, nhờ đó luôn bảo đảm cao nhất lợi ích
quốc gia - dân tộc.
Hai là, phát huy tính năng động, sáng tạo trong ngoại giao.
Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chủ động, tích cực xây dựng lực lượng
ngoại giao, trong đó cán bộ là khâu then chốt. Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh
đã sớm chỉ đạo việc xây dựng lực lượng cán bộ nhằm đấu tranh trên mặt trận ngoại
giao. Nhiều cán bộ ngoại giao xuất sắc đã được Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh phát
hiện, lựa chọn, rèn luyện và tin tưởng giao nhiệm vụ. Đây là nhân tố then chốt làm
nên thắng lợi tại Hội nghị Paris 1973. Đội ngũ cán bộ ngoại giao Việt Nam không
ngừng tự tu dưỡng, rèn luyện, ngày càng trưởng thành vượt bậc, có phẩm chất
cách mạng, được trang bị kiến thức đối ngoại, phương pháp, kỹ năng và nghệ thuật
đàm phán. Đội ngũ cán bộ ngoại giao thực hiện tốt phương châm, sách lược “vừa
đánh, vừa đàm”, sáng tạo, linh hoạt tùy theo từng vấn đề, từng thời điểm, từng
đối tác nhằm đạt được mục tiêu chiến lược.
Ba là, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại trong ngoại giao.
Thực hiện nguyên tắc toàn diện của phép biện chứng duy vật, Việt Nam thực
hiện tốt việc kết hợp giữa sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại. Trong đó, sức
mạnh dân tộc là sức mạnh của giương cao ngọn cờ chính nghĩa: Hòa bình, độc lập
dân tộc, chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ; là sức mạnh của đường lối,
sách lược cách mạng đúng đắn của Đảng; là sức mạnh khối đại đoàn kết, truyền thống
yêu nước, bản sắc văn hóa và ngoại giao của dân tộc; là sức mạnh từ sự kết hợp
tài tình giữa các mặt trận chính trị, quân sự, ngoại giao… Sức mạnh thời đại thể
hiện ở khát vọng chung, sự ủng hộ của nhân dân thế giới về hòa bình, phát triển,
tôn trọng các quyền dân tộc cơ bản, tôn trọng công lý và phẩm giá con người… Sức
mạnh dân tộc kết hợp với sức mạnh thời đại đã tạo nên sức mạnh tổng hợp để nhân
dân Việt Nam giành thắng lợi trong sự nghiệp đấu tranh chính nghĩa tại Hội nghị
ký kết Hiệp định Paris 1973.
Bốn là, giữ vững sự lãnh đạo thống
nhất, tuyệt đối của Đảng đối với ngoại giao.
Sự lãnh đạo của Đảng là nhân tố quyết định mọi thắng lợi của cách mạng Việt
Nam nói chung, ngoại giao Việt Nam nói riêng. Trên cơ sở vận dụng sáng tạo hệ
thống thế giới quan, phương pháp luận khoa học, cách mạng của chủ nghĩa Mác -
Lênin, tư tưởng ngoại giao Hồ Chí Minh, Đảng ta đã đánh giá chính xác thực tiễn
cách mạng trong nước và tình hình quốc tế. Trên cơ sở đó, Đảng ta đề ra chủ
trương, đường lối và sách lược cách mạng đúng đắn, mở ra mặt trận ngoại giao chủ
động tiến công, phối hợp chặt chẽ và thống nhất với các mặt trận chính trị,
quân sự, xác định phương châm “vừa đánh, vừa đàm”, tạo nên sức mạnh tổng hợp để
giành toàn thắng.
Trên đây là những nguyên nhân thắng lợi của ngoại giao Việt Nam tại Hội
nghị Paris năm 1973. Xác đinh nguyên nhân thắng lợi của ngoại giao Việt Nam tại
Hội nghị Paris năm 1973 có giá trị to lớn đối với ngoại giao của Việt Nam trong
sự nghiệp đổi mới đất nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Cần kiên quyết đấu
tranh với các biểu hiện xa rời mục tiêu, con đường độc lập dân tộc và chủ nghĩa
xã hội; thụ động, trông chờ, ỷ lại; không biết kết hợp giữa sức mạnh dân tộc và
sức mạnh thời đại; xa rời sự lãnh đạo của Đảng trong ngoại giao.
Nhận xét
Đăng nhận xét