VIỆC THỰC HIỆN DÂN CHỦ Ở VIỆT NAM KHÔNG CÓ SỰ CẦN THIẾT KHÁCH QUAN CHO VIỆC HÌNH THÀNH CHẾ ĐỘ “ĐA NGUYÊN CHÍNH TRỊ, ĐA ĐẢNG ĐỐI LẬP”

 

Thực hiện dân chủ XHCN, phát huy quyền làm chủ của nhân dân lao động là bản chất, quy luật hình thành, phát triển và tự hoàn thiện của Nhà nước Việt Nam XHCN do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo -  một “Đảng cách mạng. Ngoài lợi ích của nhân dân, Đảng ta không có lợi ích gì khác”[1].

Đảng Cộng sản Việt Nam không hề áp đặt vai trò độc quyền lãnh đạo của mình. Để được nhân dân thừa nhận là người lãnh đạo, Đảng đã phải trải qua một quá trình đấu tranh lâu dài, gian khổ, đầy thử thách, hy sinh với hàng vạn người con ưu tú của Đảng và dân tộc đã ngã xuống. Và thực tế đến nay chưa có một căn cứ nào đủ sức thuyết phục để bác bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam; cũng chưa có lực lượng chính trị nào khác, ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam có đủ khả năng và điều kiện lãnh đạo cách mạng Việt Nam thực hiện dân giàu, nước mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh. Đó không phải là ý chí chủ quan về chính trị mà là một tất yếu khách quan của lịch sử, mọi mưu toan hạ thấp vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là trái với yêu cầu khách quan của quá trình phát triển đất nước và nguyện vọng chính đáng của nhân dân. Chỉ có các thế lực thù địch mới tìm mọi cách nói xấu, bôi nhọ Đảng, hòng hạ uy tín, vô hiệu hóa, tiến tới phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng. Và chỉ có ai dại dột, ngây thơ về chính trị mới bị các thế lực thù địch lừa mỵ, để rồi tự mình phủ nhận những thành quả cách mạng của nhân dân mình, muốn tạo ra những đảng đối lập và ngộ nhận rằng đó là tự do, dân chủ.



[1] Hồ Chí Minh toàn tập, Nxb CTQG, H. 2000, tập 10, tr. 599.

Nhận xét