LÀM THẾ NÀO ĐỂ CHỈ CÓ MỘT ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM DUY NHẤT CẦM QUYỀN MÀ VẪN THỰC HIỆN TỐT ĐƯỢC DÂN CHỦ?

Khi Đảng trở thành đảng duy nhất cầm quyền, rất thuận lợi cho quá trình dân chủ hóa trong xã hội, tạo được sự ổn định chính trị, thống nhất quyền lực. Đảng Cộng sản là tổ chức duy nhất đứng ra tập hợp ý kiến của toàn Đảng, toàn dân để quyết định mục tiêu, phương hướng xây dựng đất nước, bảo vệ Tổ quốc, không phải điều hòa, nhân nhượng, đấu tranh với các tổ chức đối lập.

Đây là điều cực kỳ quý báu tạo ra sự tác động thuận bảo đảm quá trình dân chủ hóa xã hội diễn ra. Tuy nhiên, chế độ một đảng duy nhất cầm quyền cũng tiềm ẩn nguy cơ làm xơ cứng và mất dân chủ trong xã hội. Nó dễ dẫn Đảng đến sự chủ quan, duy ý chí, quan liêu trong hoạch định chủ trương, đường lối; sự lãnh đạo theo lối mệnh lệnh và quan liêu; dễ dẫn đội ngũ cán bộ, đảng viên sa vào tiêu cực, đặc quyền đặc lợi, tham nhũng, cửa quyền…Tất cả các nguy cơ trên đều tác động cản trở, kìm hãm quá trình dân chủ hóa xã hội.

Cần thấy rằng, quyền lực bao giờ cũng có hai mặt: một mặt, quyền lực là sức mạnh to lớn để Đảng sử dụng nhằm đưa cả dân tộc vào sự nghiệp xây dựng, bảo vệ đất nước; mặt khác, quyền lực lại có thể làm hư hỏng con người thậm chí cả một đảng nắm quyền lực. V. I. Lênin và Hồ Chí Minh cũng đã chỉ ra từ rất sớm những biểu hiện hư hỏng đó: tham quyền, lộng quyền, lợi dụng quyền lực, tranh giành quyền lực, vi phạm quyền dân chủ của nhân dân…làm cho dân chủ XHCN chỉ còn là hình thức. Sự sụp đổ của chế độ XHCN và sự tan rã của các Đảng Cộng sản cầm quyền ở Liên Xô và Đông Âu cuối thế kỷ trước cũng có nguyên nhân sâu xa từ đó.

Vậy làm sao một Đảng Cộng sản duy nhất cầm quyền mà không trở thành chuyên quyền, đảng trị, dân vẫn là chủ, còn Đảng thì vừa là người lãnh đạo, lại vừa là người đày tớ trung thành của nhân dân? Làm sao một Đảng Cộng sản duy nhất cầm quyền mà không sa vào tình trạng quan liêu, xa rời quần chúng có hại cho dân chủ? Không có đảng đối trọng, không có sự giám sát và phản biện của đảng đối trọng, một đảng duy nhất cầm quyền dễ chủ quan, tự mãn…Đây là những vấn đề, cũng là những khó khăn lớn đặt ra đối với vai trò lãnh đạo của mọi Đảng Cộng sản quyền nói chung, Đảng Cộng sản Việt Nam nói riêng.

Để giải quyết những vấn đề đó nhằm phát huy và thực hành dân chủ, phải giữ vững và tăng cường vai trò lãnh đạo của Đảng, Đảng phải thật sự trở thành tấm gương về dân chủ trong xã hội. Sự lãnh đạo của Đảng là để bảo đảm quyền lực thực sự thuộc về nhân dân. Mức độ thực hiện quyền dân chủ của nhân dân được xem là thước đo đánh giá tính đúng đắn trong sự lãnh đạo của Đảng. Đảng lãnh đạo làm sao để nhân dân làm chủ ngày càng tốt hơn, dân chủ của nhân dân ngày càng được mở rộng và sâu sắc hơn - đó là sứ mệnh lịch sử của Đảng Cộng sản cầm quyền.

Muốn thực hiện được điều đó, một mặt, Đảng phải xác định đúng đắn phương hướng, mục tiêu, con đường đi lên của đất nước, sự hưng thịnh của dân tộc. Theo đó, Đảng lãnh đạo toàn bộ hệ thống chính trị, trước hết là nhà nước, tổ chức thực hiện bằng được các mục tiêu, nhiệm vụ đã vạch ra; lãnh đạo việc thể chế hóa, pháp luật hóa các nghị quyết của Đảng; thiết kế bộ máy, đào tạo, bồi dưỡng, bố trí cán bộ, quản lý và rèn luyện cán bộ phục vụ việc thực hiện nhiệm vụ chính trị; kiểm tra việc thực hiện các chủ trương, đường lối của Đảng; tổng kết thực tiễn để bổ sung, hoàn thiện đường lối, chính sách.

Mặt khác, để có đủ khả năng, điều kiện lãnh đạo đúng đắn và có hiệu  quả, Đảng phải thường xuyên tự đổi mới, tự chỉnh đốn, nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng về mọi mặt, làm cho         Đảng tiếp tục phát huy bản chất, truyền thống cách mạng tốt đẹp, tăng cường bản chất giai cấp công nhân và tính tiền phong gương mẫu của Đảng; xây dựng Đảng thực sự trong sạch vững mạnh về chính trị, tư tưởng, tổ chức, có đạo đức cách mạng trong sáng, có tầm cao trí tuệ, có phương pháp lãnh đạo khoa học, gắn bó mật thiết với nhân dân, đủ sức đoàn kết lãnh đạo toàn dân, vượt qua mọi khó khăn thử thách, thực hiện thắng lợi đường lối của Đảng. Nhờ vậy, Đảng vươn lên thành biểu tượng về dân chủ - nhân tố có ý nghĩa quyết định tới dân chủ hóa hệ thống chính trị và dân chủ hóa xã hội./.


Nhận xét