***********
Tháng 3 gắn nhiều kỷ niệm đau thương trong lịch sử dân tộc, với 2 sự kiện: cuộc chiến Gạc Ma (14/3/1988) với sự ngã xuống của 64 chiến sỹ hải quân và cuộc thảm sát Mỹ Lai (16/3/1968) khi 504 đồng bào ta - những người không một tấc sắt trong tay, đã ngã xuống trước mũi súng của quân đội Mỹ
Hai sự kiện diễn ra gần nhau, cùng là những sự kiện đau thương của dân tộc, nhưng dưới con mắt của các “nhà dân chủ”, sự kiện trước lại đáng tưởng niệm hơn sự kiện sau? Dưới con mắt cá nhân, tôi cho rằng, 64 chiến sỹ - những người con kiệt xuất của dân tộc, những con người đã tự hứa trước Đảng, trước nhân dân lời thề sẵn sàng hi sinh vì độc lập tự do chủ quyền thống nhất và toàn vẹn của Tổ quốc. Bởi lẽ “Cuộc đời đẹp nhất là trên trận chiến chống quân thù”, các anh sẵn sàng ngã xuống vì chủ quyền đất nước, để bảo vệ cho cuộc sống bình yên và hạnh phúc của nhân dân. Các anh đã ngã xuống, nhưng lý tưởng cao đẹp của các anh đã hóa thành bất tử. Có lẽ ở bên kia thế giới, các anh không bao giờ chấp nhận bất cứ hành động nào lợi dụng sự hi sinh của mình để chống lại chính lý tưởng cao đẹp của các anh.
Trong khi đó, đối với 504 đồng bào vô tội ở Mỹ Lai, vào cái ngày đau thương đó, họ ngã xuống khi trong đầu không biết tại sao mình bị giết, có phải ước mơ về một cuộc sống bình yên, hạnh phúc là quá đáng hay sao?!. Đó chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất cho tội ác chiến tranh của quân đế quốc Mỹ và đồng minh – những người luôn tự cho rằng mình đem ánh sáng “dân chủ, nhân quyền” cho nhân loại, là hình mẫu cao đẹp mà các “nhà yêu nước” hướng tới. Đó phải chăng là lý do tại sao các “các nhà yêu nước, dân chủ” không tổ chức một buổi tưởng niệm sự kiện Mỹ Lai hay bởi vì họ đã nhận quá nhiều tiền của Mỹ mà quên đi lịch sử dân tộc mình?
Sau bức màn “hành động yêu nước” vừa qua, tôi nhận ra, bên trong bọn người lố nhố, ầm ĩ ngày 14/3 kia, làm gì có khái niệm lòng yêu nước nào đâu, chỉ là sự lợi dụng xương máu của người khác để phục vụ âm mưu đen tối của bọn chúng.
Nhận xét
Đăng nhận xét