Học đòi theo “mốt
phương Tây” và hoà cùng bản “hợp xướng” chống chủ nghĩa xã hội của các thế lực
thù địch ở bên ngoài, các phần tử bất mãn, cơ hội chính trị ở nước ta cũng lớn
tiếng đòi Đảng ta phải “tự nguyện lột xác”, phải từ bỏ nền tảng tư tưởng và kim
chỉ nam cho hành động.
Một số kẻ ác ý còn ví von rằng phải từ bỏ “con
thuyền Mác – Lênin” bởi trong quá trình đưa dân tộc ta đến bến bờ độc
lập, đưa nhân dân ta đến bến bờ vinh quang, hạnh phúc, nó đã bị “mắc cạn”.
Chúng đòi hỏi Đảng ta phải chấp nhận đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập…
Các phần tử chống đối, bất mãn đưa ra những
luận điểm hết sức sai trái, cho rằng nguyên nhân của mọi cái “khốn khổ”, “lạc
hậu”, “trì trệ”… là do sự “nô lệ về ý thức hệ” và đòi Đảng ta phải từ bỏ cái
“lý thuyết ngoại lai” đó – lý thuyết mà họ cho rằng đã bị phá sản trong thực
tiễn và đã bị từ bỏ ngay tại chính quê hương của nó. Đây lại là một kiểu nói
bừa của những kẻ cố tình không muốn thừa nhận hoặc lờ đi sự thật lịch sử rằng,
cuộc đấu tranh để giành quyền thống trị của các giai cấp có hệ tư tưởng độc
lập, bao giờ cũng được bắt đầu bằng cuộc đấu tranh ý thức hệ. Giai cấp thống
trị phải lấy hệ tư tưởng làm trụ cột tinh thần để bảo vệ sự thống trị của mình.
Nhưng khi giai cấp thống trị đã lỗi thời, trở thành vật cản của lịch sử thì để
đánh đổ nó, giai cấp cách mạng nhất thiết phải bắt đầu bằng việc đấu tranh, phê
phán, hạ bệ tư tưởng lỗi thời của giai cấp thống trị; truyền bá và thiết lập sự
ảnh hưởng rộng rãi hệ tư tưởng của giai cấp mình, qua đó giáo dục, tập hợp và
tổ chức quần chúng hành động cách mạng, lật đổ sự thống trị của giai cấp thống
trị, thiết lập trật tự xã hội mới. Đó là qui luật của mọi cuộc đấu tranh giai
cấp của các giai cấp có hệ tư tưởng độc lập và đối lập nhau.
Do đó, việc giai cấp công nhân Việt Nam và
chính đảng cách mạng của mình lấy chủ nghĩa Mác – Lênin làm nền tảng tư tưởng,
làm vũ khí tinh thần trong cuộc đấu tranh giải phóng giai cấp công nhân, nhân
dân lao động, xây dựng xã hội mới – xã hội xã hội chủ nghĩa, là đòi hỏi khách
quan từ chính thực tiễn cuộc đấu tranh giai cấp chống giai cấp tư sản, chống
chủ nghĩa tư bản.
Trên văn đàn lý luận và chính trị những năm gần
đây, đã và đang tồn tại một không khí “hể hả”, say sưa với “thắng lợi” của
những kẻ chống cộng và cơ hội, xét lại. Nhưng những lời tâng bốc nhau nghe mãi
rồi cũng nhàm tai; những sự bịa đặt, thoá mạ rồi cũng đến lúc tự họ nhận thấy
là vô lý. Không ít người đã bắt đầu nhìn nhận một cách nghi ngờ rằng, trong thế
kỷ XXI, đặc biệt là sau Đại hội XII, Việt Nam sẽ đi về đâu và Đảng Cộng sản
Việt Nam sẽ dẫn dắt dân tộc này đi theo con đường nào: tư sản hay cộng sản đội
lốt tư sản?
Hỡi ai mong muốn Việt Nam thay đổi mục tiêu con
đường cách mạng, hãy xem lại thật kỹ sự thật lịch sử này: Sau khi chủ nghĩa xã
hội theo mô hình xô viết ở Liên Xô và Đông Âu tan rã, chỉ còn lại một số nước
tiếp tục con đường xã hội chủ nghĩa với những tìm tòi, khám phá mới phù hợp với
đặc điểm của từng quốc gia, dân tộc. Các nước lớn đang tranh giành ảnh hưởng
trong việc thiết lập thế giới một cực hay đa cực, song vẫn là một thế giới mà
chủ nghĩa tư bản đang nắm quyền chi phối.
Với những ưu thế về kinh tế, về khoa học và
công nghệ và sự điều chỉnh trong các chính sách để thích nghi, chắc chắn rằng,
chủ nghĩa tư bản còn tồn tại và có thể có những bước phát triển mới. Nhưng chủ
nghĩa tư bản vẫn không thể giải quyết được những mâu thuẫn thời đại; không thể
chữa khỏi được những căn bệnh trầm kha, những ung nhọt vốn có của nó. Trong thế
giới văn minh hiện nay vẫn đang phải chấp nhận một nghịch lý không thể khắc
phục được là sự bất bình đẳng giữa các cộng đồng người, giữa các quốc gia, dân
tộc, các châu lục và sự nghèo khổ, cùng cực của một bộ phận không nhỏ quần
chúng lao động.
Các quốc gia nghèo, những người nghèo trên thế
giới vẫn gặp phải đầy rẫy những bất công và sự thống khổ đã đành; nhưng mọi
người ở những quốc gia lắm tiền, nhiều của cũng không hẳn đã có bình đẳng, ấm
no, tự do và hạnh phúc. Xã hội ngày càng phát triển, con người ngày càng nhận
thức rõ rằng, hạnh phúc của con người không chỉ là sự dư thừa về vật chất mà
còn là sự phong phú của đời sống tinh thần, của những quan hệ xã hội nồng ấm,
bình đẳng.
Cho nên, dù chủ nghĩa tư bản có bước phát triển
thì cũng khó có thể đáp ứng được nhu cầu mọi mặt đời sống của con người. Vì
vậy, một bộ phận không nhỏ nhân loại cần lao đã nhận ra rằng, cần phải vượt qua
những hạn chế của chủ nghĩa tư bản nếu như muốn sống tốt hơn. Ngay cả một số
học giả tư sản có thái độ khách quan, khoa học hiểu rất rõ những nghịch lý
trong lòng xã hội tư bản đã tiên đoán rằng, thế kỷ XXI vẫn sẽ là thế kỷ của chủ
nghĩa Mác – Lênin.
Trong xu thế toàn cầu hoá hiện nay, khi lợi ích
của các giai cấp, dân tộc và nhân loại đan xen vào nhau đòi hỏi phải được giải
quyết đồng thời và do đó, các quốc gia, dân tộc không thể thành công trong việc
giải quyết những vấn đề thực tiễn của đất nước mình nếu không tham khảo đến lý
luận của chủ nghĩa Mác – Lênin.
Chủ nghĩa Mác – Lênin là học thuyết cách mạng
và khoa học; là học thuyết vì con người và do con người, chứa đựng chủ nghĩa
nhân đạo cao đẹp có khả năng chinh phục lòng người, không chỉ đối với giai cấp
công nhân mà tất cả mọi tầng lớp nhân dân. Chủ nghĩa Mác – Lênin là hệ tư tưởng
của giai cấp công nhân, là lý luận đấu tranh giai cấp của giai cấp công nhân
Việt Nam, nhưng cũng là lý luận của cuộc đấu tranh giải phóng nhân dân lao động
và các dân tộc trên thế giới. Chắc chắn rằng, trên con đường vươn tới một xã
hội mới nhân đạo, công bằng và hợp lý hơn, giai cấp công nhân và nhân dân lao
động Việt Nam và các dân tộc, trong sự lựa chọn của mình, đã và vẫn sẽ lấy chủ
nghĩa Mác – Lênin làm ngọn cờ tư tưởng để dẫn đường, chỉ lối.
Sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc
của nhân dân ta qua 30 năm đổi mới là minh chứng rõ ràng, thuyết phục nhất cho
điều đó. Như vậy, đi từ sự phân tích nguyên nhân quá trình sụp đổ của chủ nghĩa
xã hội theo mô hình xô viết ở Liên Xô và Đông Âu; từ lôgic của cuộc đấu tranh
giai cấp và khả năng giải quyết mâu thuẫn vốn có với những căn bệnh trầm kha
trong lòng xã hội tư bản; từ khát vọng vươn tới của phần lớn nhân loại cần lao
và thực tiễn 30 năm đổi mới ở Việt Nam có thể thấy rằng, chủ nghĩa Mác – Lênin,
tư tưởng Hồ Chí Minh đã, đang và chắc chắn sẽ được giai cấp công nhân, nhân dân
lao động Việt Nam lựa chọn làm vũ khí tinh thần, tư tưởng trong cuộc đấu tranh
xoá bỏ mọi áp bức, bất công, xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, xã hội xã hội chủ
nghĩa. Tất cả điều đó thể hiện sâu sắc trong Văn kiện Đại hội đại biểu toàn
quốc lần thứ XII của Đảng ta. Ai còn nghi ngờ xin hãy dành thời gian nghiên cứu
kỹ các Văn kiện Đảng Cộng sản Việt Nam, đặc biệt là Văn kiện Đại hội XII sẽ
hiểu biết đầy đủ, sâu sắc hơn điều chúng tôi nhận định ở trên./.
Nhận xét
Đăng nhận xét