Trước thềm Đại hội
lần thứ XII của Đảng, các thế lực thù địch, cơ hội chính trị và những phần tử
bất mãn lại ráo riết tăng cường chống phá cách mạng nước ta bằng nhiều hình
thức, thủ đoạn tinh vi, trá hình. Cùng với các hoạt động phá hoại vào nền tảng
tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối lãnh đạo của Đảng, Hiến pháp, pháp luật của Nhà
nước trên các phương diện khác, chúng ra sức sử dụng các phương tiện truyền
thông hiện đại, đặc biệt là Internet, các blog để chuyển tải thông tin, quan
điểm sai trái, thù địch và móc nối, tổ chức lực lượng chống đối Đảng, Nhà nước
và chế độ xã hội chủ nghĩa.
Đặc biệt, gần đây trên một số trang mạng xã
hội, một số cá nhân tự xưng danh mình là “đảng viên trung thành” của Đảng đã viết
và phát tán trên mạng internet “Thư ngỏ” với những nội dung và hình thức khác
nhau. Song, tựu chung lại những cá nhân tự xưng danh này, đều hợp xướng bản
đồng ca sặc mùi phản động. Họ cho rằng: “Công cuộc đổi mới ở Việt Nam gần
30 năm không có gì khởi sắc….vẫn giữ nguyên thể chế độc Đảng toàn trị kìm hãm
tự do, dân chủ và chia rẽ dân tộc”. Vì vậy, họ “kiến nghị” chúng ta phải thay
đổi Cương lĩnh của Đảng, từ bỏ đường lối xây dựng chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn
sang đường lối dân tộc và dân chủ, trọng tâm là chuyển đổi thể chế chính trị từ
toàn trị sang dân chủ, đòi thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập v.v..
Luận điểm của một số cá nhân tự xưng danh mình
là “đảng viên trung thành” ở trên, xét ở 2 phương diện cả về lý luận và thực
tiễn, đều nồng nặc mùi của những kẻ thù địch, cơ hội chính trị và bất mãn xã
hội, chứ đâu phải là những kiến nghị tâm huyết của những đảng viên trung thành
của Đảng. Bởi, những kiến nghị trong “Thư ngỏ” mà một số người tự nhận mình là
“đảng viên trung thành” đưa ra, thực chất là những luận điệu xuyên tạc, vu cáo
với ý đồ, dã tâm nham hiểm, đầy ác ý đối với con đường đi lên chủ nghĩa xã hội
mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn từ những năm 1930.
Đồng thời, những luận điệu trong kiến nghị
thể hiện sự cố tình xuyên tạc lịch sử, phủ nhận thành quả 30 năm đổi mới đất
nước. Sự thật hiển nhiên không ai có thể phủ nhận, đổi trắng thay đen được, đó
là công cuộc đổi mới toàn diện đất nước ở Việt Nam do Đảng ta khởi xướng và
lãnh đạo suốt 30 năm qua đã thu được những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch
sử. Vị thế của nước ta ngày càng được nâng cao, đời sống và an sinh xã hội của hơn
90 triệu người dân Việt Nam
cơ bản được đảm bảo và ngày càng được cải thiện. Giáo dục, đào tạo, khoa học và
công nghệ, văn hóa, xã hội tiếp tục phát triển. Chính trị - xã hội ổn định;
quốc phòng, an ninh được tăng cường, độc lập chủ quyền, thống nhất toàn vẹn
lãnh thổ của Tổ quốc, hòa bình, ổn định được giữ vững. Dân chủ xã hội chủ nghĩa
và sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc tiếp tục được phát huy v.v..
Song, chúng
ta cũng không phủ nhận, trong nhiều năm qua, xã hội ta vẫn còn tồn tại nhiều
vấn đề kinh tế, xã hội chưa được giải quyết như xu hướng phân hóa giàu - nghèo
chưa được ngăn chặn và đẩy lùi. Đời sống của một bộ phận nhân dân, nhất là đồng
bào ở vùng sâu, vùng xa, công nhân ở một số khu công nghiệp còn nhiều khó khăn;
tình trạng suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức và lối sống của một bộ
phận cán bộ, đảng viên các cấp dẫn đến làm suy giảm lòng tin của nhân dân.
Đánh giá
tổng quát 30 năm đổi mới trong dự thảo Văn kiện trình Đại hội XII của Đảng, chỉ
rõ: “Nhìn tổng thể, qua 30 năm đổi mới, đất nước ta đã đạt được những thành tựu
to lớn, có ý nghĩa lịch sử trên con đường xây dựng và bảo vệ tổ quốc xã hội chủ
nghĩa. Đồng thời cũng còn nhiều vấn đề lớn, phức tạp, nhiều hạn chế, yếu kém
cần phải tập trung giải quyết để đưa đất nước phát triển nhanh và bền vững”[1].
Như vậy, chúng ta đã nhìn thẳng sự thật, đánh giá đúng sự thật, thẳng thắn nhìn
nhận những thành tựu và khuyết điểm trong 30 năm đổi mới đất nước, chứ chúng ta
đâu có che dấu khuyết điểm, thổi phồng thành tích như những ác ý của những kẻ
tự cho mình là “đảng viên trung thành” đề cập trong “Thư ngỏ”.
Sự thật về những
“kiến nghị” của những kẻ tự nhận mình là “đảng viên trung thành”, trong “Thư
ngỏ”, thực ra là họ đang ngộ nhận hoặc cố tình xuyên tạc lịch sử và thậm chí họ
đang làm tôi tớ, tay sai cho những thế lực của các luận thuyết “dân chủ không
biên giới”, “nhân quyền cao hơn chủ quyền” để thực hiện “chủ nghĩa can thiệp
mới” và sẵn sàng đổi trắng thay đen, can thiệp thô bạo vào nền độc lập, chủ
quyền của các quốc gia, dân tộc.
Trong những
năm gần đây chúng ta đã chứng kiến một số thành công của mô hình “thúc đẩy xã
hội dân sự” lật đổ chế độ chính trị ở một số quốc gia Đông Âu, Trung Đông,...
bằng các cuộc “cách mạng màu”, “cách mạng hoa”, “cách mạng cam”, “cách mạng
đường phố” v.v.. bắt nguồn từ các “xã hội dân sự”. Ở nước ta, các phần tử cơ
hội chính trị và những kẻ bất mãn đã lợi dụng quyền tự do, dân chủ để lập ra
nhiều hội, nhóm không đúng quy định của pháp luật, gây khó khăn cho công tác
quản lý nhà nước của các cơ quan chức năng, thậm chí trá hình, hoạt động chống
Đảng, Nhà nước Việt Nam. Thử hỏi, nếu họ là những “đảng viên trung thành” thì
tại sao có ý kiến khác hoặc trái với đường lối, quan điểm của Đảng lại không
trình bày tại các hội nghị nội bộ Chi bộ, Đảng bộ theo nguyên tắc tập trung dân
chủ trong sinh hoạt Đảng mà lại tùy tiện phát tán tin trên các phương tiện
thông tin đại chúng trong và ngoài nước một cách vô tổ chức như vậy.
Từ tầng sâu bản chất, nó là một thứ “nấm độc, loại vi rút độc hại” luôn
rình rập xâm nhập vào bên trong phá hoại cơ thể sống xã hội. Con đường xâm nhập
từ nhận thức đến cảm xúc, tình cảm đến quan điểm, thái độ, động cơ và cuối cùng
là hành vi chống phá. Nó làm chệch hướng nhận thức đến nghi ngờ tiến đến tán dương cho quan điểm ấy và cuối
cùng từ “diễn biến” đến “tự diễn biến, tự chuyển hóa”. Ở các nước tư bản chủ
nghĩa và nhiều nước chậm phát triển đang thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng
đối lập, nhưng cũng không hoàn toàn theo đúng nghĩa của nó. Về bản chất vẫn là
nhất nguyên chính trị tư sản. Dù đảng này hay đảng khác nắm chính quyền cũng
thực hiện một mục đích chính trị duy nhất phục cho giai cấp bóc lột. Các Đảng
Cộng sản trong thể chế chính trị tư sản cũng không có thế và lực, không thể thể
trở thành đảng nắm chính quyền hiện nay. Trong các đảng thuộc đa đảng ở các
nước này cũng có những mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ là sự “ ăn chia” lợi ích trên
lưng người lao động. Các đảng ấy vẫn một sự trung thành với hệ tư tưởng tư sản,
nhất nguyên về chính trị. Xét đến cùng, quan điểm đa nguyên chính trị, đa đảng
đối lập chỉ là giả tạo “trang điểm” cho cái gọi là tự do, dân chủ, nhân quyền.
Đối với giai cấp bóc lột không bao giờ thực hiện tự do, dân chủ, nhân quyền cho
nhân dân lao động. Như V.I.Lênin nói về dân chủ tư sản “ …nó vẫn chật hẹp, giả
dối, lừa bịp, giả mạo, nó luôn là một thứ dân chủ đối với kẻ giàu và một trò
bịp bợm đối với những người nghèo”[2].
Trên thực tế, các nước thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập cũng luôn
mất ổn định chính trị, xung đột phe cánh, suy đồi đạo đức, lối sống,v.v. Ngay
cả Mỹ được gọi là nước có trình độ văn minh nhất thì cũng là một quốc gia bất
bình đẳng, vi phạm nhân quyền, mất tự do, ấp ủ nhiều bất ổn.
Nếu ai đó
cho rằng, thể chế hiện nay là “độc đảng toàn trị kìm hãm tự do, dân chủ, chia
rẽ dân tộc” và kiến nghị thay đổi Cương lĩnh, từ bỏ đường lối sai lầm về xây
dựng chủ nghĩa xã hội thì chẳng những họ đã xuyên tạc lịch sử, mà còn là một
sai lầm nghiêm trọng về tư tưởng, chính trị. Sự thật ai cũng biết, sở dĩ
Việt Nam trụ vững sau sự kiện sụp đổ mô hình chủ nghĩa xã hội cũ ở Đông Âu và
Liên Xô, cũng như sự bao vây, cấm vận của Hoa Kỳ. Nhưng nhờ có đường lối chính
trị đúng đắn của Đảng Cộng sản Việt Nam mà đất nước ta trụ vững, đời sống của
tuyệt đại đa số nhân dân được cải thiện, độc lập, chủ quyền quốc gia, toàn vẹn
lãnh thổ được giữ vững. Về tư tưởng, chính trị, việc một số người kêu gọi thay
đổi Cương lĩnh có nghĩa là xóa bỏ mục tiêu xây dựng Việt Nam trở thành một xã
hội “…Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”; là xóa bỏ chế độ xã
hội do “nhân dân làm chủ” với “Nhà nước pháp quyền của nhân dân, do nhân dân,
vì nhân dân”. Hơn nữa, điều này cũng có nghĩa là xóa bỏ cả quyền con người và
quyền công dân được Cương lĩnh năm 2011 ghi nhận, đặc biệt được quy định tại
Chương II, Hiến pháp năm 2013. Về kinh tế, việc kêu gọi xóa bỏ Cương lĩnh cũng
có nghĩa là xóa bỏ: “Nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa với
nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế, hình thức tổ chức kinh doanh
và hình thức phân phối...”.
Những việc
làm trên có thể khẳng định rằng, những người tự xưng danh là “đảng viên trung
thành” là những kẻ cơ hội chính trị, các việc làm của họ đều hàm chứa ý đồ xấu
xa, thâm độc, nhằm kích động những phần tử phản động, bất mãn với Đảng, với Nhà
nước, với chế độ xã hội ta; tập hợp, tạo dựng phe cánh, gây “điểm nóng” về xung
đột, khi có điều kiện thì tiến hành bạo loạn nhằm gây rối loạn tình hình chính
trị, xã hội.
Chúng ta hiểu rằng, chiêu bài “dân chủ,
nhân quyền” chỉ là một trong những âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” mà các
thế lực thù địch đã và đang áp dụng nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam, tiến tới thực hiện chế độ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập,
xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta. Vì thế, hai trong nhiều vấn đề then
chốt của các học thuyết “dân chủ, nhân quyền kiểu phương Tây cần áp dụng đối
với Việt Nam ” là xóa bỏ nền
tảng tư tưởng của Đảng và vai trò lãnh đạo cách mạng Việt Nam của Đảng Cộng sản. Họ sử dụng
chiêu bài “dân chủ, nhân quyền” nhằm mục đích từng bước phá hoại Đảng, Nhà nước
và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, không thừa nhận chế độ xã hội chủ nghĩa
mà Đảng, Nhà nước và nhân dân ta đang đồng tâm gắng sức xây đắp nên. Họ cũng cố
tình xuyên tạc, vu cáo Việt Nam “thiếu nền dân chủ”, “vi phạm quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo”, lấy đó làm cớ để tuyên truyền sai lệch, nhằm kích động những
phần tử bất mãn, phản động chống đối Đảng, Nhà nước ta, tiến tới phủ nhận con
đường, mục tiêu độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội mà Đảng, Bác Hồ
và nhân dân ta đã lựa chọn.
Nhận xét
Đăng nhận xét