"SÍNH MỸ - BÀI TÀU" VÀ CÁI HỌA CAN QUA



Trong suốt chiều dài lịch sử hàng ngàn năm của đất nước, không biết bao nhiêu lần dân tộc ta phải gồng mình chống lại những cuộc tấn công xâm lược của các vương triều khác nhau từ Trung Quốc. Nếu thua thì chúng ta sẽ bị giặc chiếm đóng, phải mất rất nhiều năm đau thương, điêu tàn, tiêu tốn vô số máu xương mới có thể giành lại được độc lập. Đọc “Bình Ngô đại cáo” để nghe Nguyễn Trãi viết về tội ác của giặc Minh chỉ trong 20 năm đô hộ nước ta:
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trờị
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc,
Ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng,
Khốn nỗi rừng sâu nước độc.
Vét sản vật, bắt dò chim sả, chốn chốn lưới chăng.
Nhiễu nhân dân, bắt bẫy hươu đen, nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng.
Thằng há miệng, đứa nhe răng,
Máu mỡ bấy no nê chưa chán,
Nay xây nhà, mai đắp đất,
Chân tay nào phục dịch cho vừa ?
Nặng nề những nổi phu phen
Tan tác cả nghề canh cửi.
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!
Chiến tranh là đau thương, tang tóc. Nếu chiến tranh xảy ra rồi mà thất bại, mà mất nước thì cả dân tộc còn khổ sở gấp trăm ngàn lần.
Chính bởi thế nên ngay cả trong những lần chiến thắng, thắng áp đảo, thắng giòn giã, …thì bước tiếp theo là cha ông ta luôn chủ động cử sứ thần sang Trung Quốc xin giảng hòa, xin được “sắc phong” và “triều cống”. (Ai không biết thế nào là sắc phong và triều cống thì Google để tìm hiểu thêm).
Định mệnh của dân tộc ta là một nước nhỏ - nhưng cứng cỏi, kiên cường – nằm cạnh một nước lớn mang tư tưởng bá quyền.
Đường lối đối ngoại của cha ông ta cả ngàn năm nay với Trung Quốc nằm trong 2 chữ “HÒA HIẾU”, “giả danh thần phục”, …. (ai muốn hiểu thêm xin hãy Google 2 chữ "hòa hiếu")
Đó không phải là do cha ông ta nhu nhược, hèn yếu, … mà bởi hơn ai hết chúng ta hiểu cái giá của Chiến tranh, cái giá của Mất nước.
Trở lại với Nguyễn Trãi – Lê Lợi, ngay trong kháng chiến chống quân Minh, sau khi giành thắng lợi tuyệt đối trên chiến trường, các ngài không “tận diệt” lũ quân Minh thất trận mà còn tổ chức “Hội thề Đông Quan” (ai không biết lại Google) để mở một con đường cho giặc có con đường rút về nước trong danh dự. Không những không truy sát, tận diệt mà còn cung cấp quân nhu, ngựa mã cho giặc thuận lợi rút hết khỏi nước ta:
Tướng giặc bị cầm tù,
Như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần vũ chẳng giết hại,
Thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền,
Ra đến biển mà vẫn hồn bay phách lạc,
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa,
Về đến nước mà vẫn tim đập chân run.
Họ đã tham sống sợ chết mà hòa hiếu thực lòng
Ta lấy toàn quân là hơn, để nhân dân nghỉ sức.
Chẳng những mưu kế kì diệu
Cũng là chưa thấy xưa nay
Xã tắc từ đây vững bền
Giang sơn từ đây đổi mới
Càn khôn bĩ rồi lại thái
Nhật nguyệt hối rồi lại minh
Ngàn năm vết nhục nhã sạch làu
Muôn thuở nền thái bình vững chắc
Mấy trăm năm sau, ngay khi từ Phú Xuân ra Thăng Long để tiêu diệt quân xâm lược nhà Thanh, đến Thanh Hóa, Quang Trung đã có lời dụ tướng sĩ:
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đnh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.
Quyết tâm và khí thế của quân Tây Sơn thật hào hùng. Tuy nhiên, Quang Trung vẫn chủ trương hòa đàm để sớm chấm dứt chiến tranh và cũng đã lên kế hoạch bình thường hóa quan hệ Việt – Trung sau chiến tranh. Ngay sau khi đại phá tan tác 29 vạn quân Thanh, khiến tướng giặc Sầm Nghi Đống phải tự vẫn ở gò Đống Đa, Tôn Sĩ Nghị bỏ chạy thục mạng về nước Quang Trung đã xác định Trung Quốc “là nước lớn hơn gấp 10 lần nước ta, sau khi chúng thua một trận rồi, tất chúng lấy làm xấu hổ, lại mưu báo thù, như thế đánh nhau mãi không thôi”. Trong “Chiếu phát phối hàng binh nội địa”, ông viết: “Lúc chinh phạt gặp giặc thì giết, đó là lệ thường. Bắt được mà tha từ xưa chưa từng có… Những kẻ trận tiền bị bắt hoặc thế bách xin hàng đáng lẽ phải theo quân luật mà chém để làm răn cho kẻ khác. Song vì thể đức hiếu sinh của Thượng đế và lấy lượng cả bao dung, Trẫm tha tính mệnh cho các ngươi”. Quang Trung còn cho gom xác giặc chôn cất, lập đàn cúng tế.
Tới khi lên ngôi Hoàng đế, Quang Trung vẫn cầu hòa bằng cách xin vua Càn Long nhà Thanh sắc phong Hoàng Đế. Quang Trung đã giải quyết rất thỏa đáng mâu thuẫn giữa hận thù và hợp tác thời hậu chiến, đã tái xây dựng quan hệ hòa hiếu, xóa bỏ mầm mống của chiến tranh. Quang Trung cũng quan niệm rằng “Người khéo thắng là thắng chỗ mềm dẻo, chứ không phải lấy mạnh đè yếu, ly nhiều hiếp ít”. Quang Trung đã ứng xử linh hoạt, mềm dẻo trên cơ sở một bản lĩnh vững vàng, cứng cỏi. Chính Quang Trung bằng đấu tranh kiên quyết không khoan nhượng đã buộc Trung Quốc bỏ lệ bắt ta dâng người bằng vàng cho Trung Quốc.
Ngay cả trong Chiến tranh Biên giới 1979,với sự giúp đỡ của Phi đội máy bay vận tải An-12 của Liên Xô, việc không vận toàn bộ Quân đoàn 2 (Binh đoàn Hương Giang) - một trong những Quân đoàn Chủ lực thiện chiến nhất của ta - từ Campuchia về nước đã diễn ra thần tốc. Đến ngày 4/3, Quân đoàn 2 đã có mặt ở Bắc Giang, tập kết sau lưng Quân đoàn 5, chuẩn bị sẵn sàng cho việc phản công. Pháo phản lực BM-21 cũng được điều lên Lạng Sơn. Xe tăng, các đơn vị chủ lực, pháo nhiều nòng và các đơn vị hỏa lực đều đã sẵn sàng chiến đấu. Đêm 4/3, Bộ Tư lệnh Quân đoàn 5 thông qua và bắt đầu triển khai phương án mở chiến dịch phản công. Sáng ngày 5.3, Chủ tịch Tôn Đức Thắng ký sắc lệnh 29-LCT lệnh tổng động viên trong cả nước. Nhưng cùng ngày hôm đó, Trung Quốc bất ngờ tuyên bố rút quân. Nửa đêm hôm đó, sau khi tin tức từ chiến trường báo về, Bộ Tổng Tham mưu đến tận số 6 Hoàng Diệu để xin ý kiến chỉ đạo về việc phản công. Tại đây, ông Lê Duẩn đã nói một câu hết sức bình thản nhưng vô cùng bất ngờ: "Nếu Trung Quốc đã rút quân thì không lý do gì phải mất mát thêm binh lính nữa". Vì thế, ngày 7/3, Việt Nam lên tiếng "cho phép Trung Quốc rút quân trong hòa bình". Nếu như để Quân đoàn 2 tham chiến với hàng loạt trang bị hủy diệt của Liên Xô, chắc chắn con số thương vong của Trung Quốc sẽ gấp nhiều lần trước đó. Nhưng chúng ta đã không làm vậy 
....
Cho giặc con đường sống, con đường rút lui trong danh dự, thậm chí còn cử sứ thần sang xin "sắc phong - triều cống" chính là để triệt tiêu cái nỗi hổ thẹn thất trận của giặc, triệt tiêu cái ý chí phục thù của chúng, ... có như vậy mới giữ được đất nước thanh bình cho muôn dân. Tất cả những cách làm đó là suy nghĩ minh triết của bậc Đế vương, biết lo lắng cho an nguy của xã tắc, của dân tộc, tránh cho con dân khỏi phải chịu cảnh can qua, binh đao, khói lửa, ...
ĐÁNH THẮNG GIẶC KHÔNG PHẢI THỨ TỰ HÀO LỚN NHẤT. TRÁNH ĐƯỢC CHIẾN TRANH MỚI LÀ ĐIỀU QUÝ GIÁ NHẤT.
~~~~~~~~~~
Tối qua đã thận trọng chia sẻ một bài viết rất ý nghĩa của con một cựu binh Chiến tranh Biên giới, đã nhắc nhở các bạn rằng “TÌM HIỂU VỀ CHIẾN TRANH LÀ ĐỂ THÊM YÊU CHUỘNG HÒA BÌNH”, là đón nhận thông tin về lịch sử nhưng KHÔNG ĐỂ BỊ KÍCH ĐỘNG HẬN THÙ, …. ấy thế mà vẫn có cái status khốn nạn của MC Phan Anh, vẫn có hàng tá những con bò tung hô, cổ vũ cái tư tưởng “sính Mỹ, bài Tàu” ấy 
Nói DÂN TRÍ THẤP thì lại tự ái 
Copy nguồn FB (ad quên mất tên rồi)

Nhận xét