HP
Hiến chương Liên Hợp quốc ở
Khoản 2, Điều 4 và Khoản 2, Điều 7 đã xác định nguyên tắc cơ bản về tôn trọng
và đảm bảo sự bình đẳng chủ quyền quốc gia. Cụ thể, Hội nghị thế giới về Nhân quyền tại Viên (Áo) ngày 25-6-1993 đã
tuyên bố: “Tất cả các dân tộc đều có quyền tự quyết. Với quyền đó, các dân tộc
tự do quyết định thể chế chính trị của mình và tự do theo đuổi con đường phát
triển kinh tế, xã hội và văn hóa của mình”.
Với tinh thần này, đã khẳng
định một chân lý rằng, một dân tộc cho dù mạnh như thế nào, năng động như thế
nào hay hiện đại như thế nào, cũng không được phép buộc toàn thế giới tuân theo
luật lệ của mình. Không một quốc gia nào được lấy Hiến pháp, pháp luật của mình
để khống chế, áp đặt tiêu chuẩn và quan niệm nhân quyền cho nước khác, càng
không thể lấy đó để tạo cớ can thiệp thô bạo hoặc xâm phạm chủ quyền của một
quốc gia, dân tộc khác dưới bất cứ hình thức nào./.
Đối với người Việt Nam , nhân quyền trước hết là quyền
dân tộc tự quyết, dân tộc độc lập.
Ở Việt Nam ,
bảo vệ và phát triển nhân quyền trước hết lại bắt đầu bằng quá trình giải phóng
dân tộc; nhân quyền chỉ có trong độc lập, tự do. Truyền thống dựng nước và giữ
nước hàng ngàn năm, mất nước sẽ mất tất cả. Khi “vong quốc nô” thì không thể có
nhân quyền.
Người Việt Nam đã phải hy sinh xương máu của
biết bao thế hệ mới giành được chủ quyền quốc gia, bởi “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”. Biểu
hiện cao nhất và cụ thể nhất của nhân quyền Việt Nam , thể hiện ở quá trình thực hiện
mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”.
Các thế lực thù địch luôn tăng cường các hoạt động phá
hoại về chính trị, tư tưởng, vu cáo, công kích chế độ và sự lãnh đạo của Đảng
ta. Chúng khuyến khích, tập hợp, hỗ trợ cho bọn phản động, bọn cơ hội, bất mãn
phát triển lực lượng, hình thành lực lượng đối lập và các tổ chức phản động
hòng gây mất ổn định chính trị, kinh tế của nước ta.
Hàng năm “ai đó – tổ chức nào đó”…tự cho mình quyền ra
“Đạo luật nhân quyền”, phán xét, đánh giá, nhận định về tình hình nhân quyền của
các nước khác trên thế giới, trong đó có Việt Nam là một hành vi bất hợp pháp,
phản tiến bộ, trái với xu thế văn minh, hiện đại của quốc tế.
Một sự tôn trọng, bình đẳng, văn minh, văn hóa cần
phải quán nguyên tắc không can thiệp công việc nội bộ của nước khác, nguyên tắc
quyền dân tộc tự quyết và bình đẳng chủ quyền giữa các quốc gia, đã được ghi
tại Điều 1 và Điều 2 của Hiến chương Liên Hợp quốc.
Quan điểm “nhân quyền cao hơn chủ quyền” là một luận
thuyết hoàn toàn sai lầm về mặt khoa học, lại chứa đựng những ý đồ chính trị
xấu xa, biện minh cho chính sách xâm lược của các thế lực hiếu chiến, phản động
quốc tế, quan điển này tất yếu sẽ bị lịch sử và hiện thực bãi bỏ.. Luận thuyết
đó không thể đứng vững, không phù hợp với luật pháp quốc tế, đi trái với tư
tưởng tiến bộ của nhân dân yêu chuộng hòa bình và công lý trên thế giới.
-------------------------------------------------------------------------
Nhận xét
Đăng nhận xét