Cương Trực
Bàn về dân chủ, một số người cho rằng, ở các nước tư bản, “tự do ngôn luận” luôn được bảo đảm tuyệt
đối. Điều này có thật sự tồn tại? Chúng ta cùng xem xét
ở một số quốc gia tiêu biểu.
Trước hết, ta thấy, ở các nước tư bản, mặc dù trong
hiến pháp của họ đều ghi công dân có
quyền ngôn luận, hội họp, xuất bản, tự do lập hội, nhưng không coi quyền này là “tự do tuyệt đối”. Ở Pháp, Ðạo luật 1881 nêu rõ các giới
hạn trong tự do báo chí khi đưa ra các định
nghĩa về tội phạm báo chí. Ở Italia, nhiều nhà báo bị đe dọa đến tính mạng khi họ viết về tội phạm và hoạt động của maphia... Bên cạnh đó, trong hiến pháp của các nước tư bản còn giữ lại rất nhiều điều kiện bảo
lưu, giúp cho giai cấp tư sản khi cảm thấy sự thống trị của mình bị đe dọa, thì
sẽ “có khả năng điều động quân đội đến đàn áp, hoặc thực hiện giới nghiêm...”. Ở Anh, mọi người có thể công khai diễn thuyết trong trường hợp nhất định,
tuyên truyền cho chủ trương của mình, thậm chí có thể thóa mạ cả thủ tướng,
nhưng nếu có người hô “đả đảo Chính phủ Anh”, “đả đảo Nữ hoàng” hoặc tuyên
truyền bạo lực cách mạng, thì sẽ bị bắt.
Nước Mỹ được một số người coi là “hình mẫu của tự do”
nhưng ngôn luận không hề có “tự do
tuyệt đối”. Nghị viện Mỹ đưa ra “Luật Trấn áp bạo động phản loạn”, trong đó quy
định rõ: “Những ngôn luận, sách báo lăng mạ, hoặc kích động nhân dân, khinh
thường chính thể Mỹ, tình hình nước Mỹ, Hải, Lục, Không quân Mỹ, đều bị nghiêm trị”.
Những người cho rằng ở nước Mỹ có “tự do báo chí tuyệt đối” nếu thấy được pháp
lệnh này chắc sẽ có nhận thức mới về “tự do ngôn luận” ở Mỹ.
Như vậy, có thể thấy rõ, trong xã hội tư bản, hoạt động báo chí luôn nằm
trong khuôn khổ của pháp luật tư sản. Pháp luật ấy thể hiện ý chí thống
trị của giai cấp tư sản nên không thể có tự do báo chí thuần túy nằm ngoài sự
kiểm soát của nhà nước tư sản. Việc thực hiện “tự do ngôn luận” ở các nước tư bản
hiện nay chỉ mang tính hình thức, nó không thể làm tổn hại đến quyền lợi của
giai cấp thống trị và nếu có làm tổn hại, lẽ dĩ nhiên sẽ bị cấm. Ở các nước tư
bản, không phải như một số người nghĩ là muốn nói gì thì nói, muốn nói như thế
nào cũng được, mà bị hạn chế bởi những điều kiện nhất định. Không một nhà nước
nào cho phép công dân chê bai, nhục mạ, chống lại chính quyền, cũng không cho
phép tuyên truyền, ca ngợi cho chính thể đối lập.
Tự do ngôn luận thật sự ở các nước tư bản không thuộc về đại đa số quần
chúng nhân dân mà chỉ dành cho một số người
nhất định. Nhà báo danh tiếng, đồng thời là nhà
văn, nhà nghiên cứu khoa học xã hội - Paul Sethe - công dân Cộng hòa Liên bang Ðức khi đánh giá về tự do báo chí ở phương Tây đã khẳng định: "Tự do báo chí
là tự do phổ biến những ý kiến riêng của 200 người giàu có".
Nhận xét
Đăng nhận xét