Từ “Đảng ủy...
họ” (!)
Trước thềm Đại
hội Đảng bộ xã tôi, vô hồi cuộc họp nhóm, họp tổ, tụm năm túm ba,
vô hồi con thoi, ngược xóm Bắc xuôi thôn Nam, hệt như hội họ, hội
làng... nhưng dù là hội chính, xem ra còn kém thế. Gặp rồi tan, tan lại
gặp, lúc đến vồn vã, âm thầm, lúc về ai cũng hỉ hả, tuồng như
trúng mánh (!). Để làm gì? Để xin phiếu bầu, nhờ người giới thiệu
hộ... Tất tật chỉ thấy nhẹ nhàng, mơn trớn khác hẳn ngày thường.
Người đương chức thì xin người thường. Ấy là trò nịnh... ngược (!),
hứa hẹn, giao giá... như lời hứa trẻ con cho nhau quả táo, như giao
kèo anh cho tôi, tôi lại cho anh. Một, hai, ba... như đôi ta cùng “ù” trên
chiếu… bầu cử (!).
Họ Phạm tôi to
trong bốn dòng họ hàng xã. Đảng viên của họ chiếm 40% số đảng viên
đảng bộ. Lại thông gia với họ Tạ, to nhì làng bên, nên không ít đảng
viên nói: - Đại hội trước cũng như lần này là của hai dòng họ Phạm,
Tạ mà thôi(!).
Quả chẳng đơn
sai. Họ tôi họp tức thì! Mời họ thông gia làng bên sang liên kết, bàn
chuyện. Hai họ đấu vào, bày mưu tính kế! Tôi thấy mà buồn cho việc
Đảng đang biến thành việc họ! Ông bác tôi phân công từng chi bộ của
họ tôi, giới thiệu ai, gạt bỏ dòng họ khác thế nào. Ông chú đảm
nhận vận động hành lang(!). Họ Tạ làng bên, cũng thế. Tính tính
toán toán! Cứ thế! Cứ thế! Hai họ cam kết xong, rồi lăn vào mâm rượu
dọn chờ sẵn. Hỉ hả. Hít hà. Mấy anh cãi lại, bị mắng, thậm chí bị
dọa: - Không nghe chú bác, là hư; không xứng đáng là người họ ta; phải
khai trừ ra khỏi... họ(!)
Hỡi ôi!
Thế là Đảng ủy
xã đúng ý hai họ. Hai phần ba số ủy viên Ban Chấp hành Đảng bộ xã,
rồi Bí thư, Chủ tịch đều là người hai họ. Chắc lắm đảng viên, lắm
người hai họ hài lòng lắm lắm(?!).
... tới “Đảng
ủy... đồng hương”(!)
Người xưa bảo
chẳng sai: “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”! Ấy là lẽ ở trên
đời cố kết người với người, vì mục tiêu chung của nhóm nhỏ hay cộng
đồng, một cách tốt đẹp.
Ấy thế mà nay,
không ít người, ở chẳng ít nơi, theo đó, kéo bè kéo cánh trong việc
Đảng, việc nước. Không dừng lại ở đồng hương, họ mở ra cả đồng
tâm... mâm nhậu, đồng lòng... rút ruột Nhà nước, đồng mưu... lũng
đoạn việc công (!). Cùng quê, cùng sở năng rượu bia, cùng âm mưu tham
nhũng... tới mức loạn “cùng”, thế là họ... đồng (!).
Phe này, cánh kia
mọc lên như nấm sau mưa. Cơ quan, đơn vị ba bè bảy bối, rối hơn canh
hẹ. Ai không theo phe này, nhóm nọ, lập tức bị tẩy chay. Còn ai phe
này với người phe kia y như đối thủ (!). Cơ quan lúc nào cũng âm âm u u
như là nhà có đám, như là ai cũng giữ thế thủ, trừ những lúc những
thứ đồng ấy tao ngộ để mưu tính việc nọ việc kia. Không khí trầm
uất bao trùm. Đảng ủy phải ra tay, nhưng như gà mắc tóc, bởi được
hình thành những thứ đồng ấy, chả dám cả gan “quân ta đánh quân
mình”, nên càng rối rắm, kỷ luật đảng bị họ buông tay. Được thể,
mấy anh thuộc đồng ấy càng vênh vác, hoắng lên (!). Khắp đơn vị, ai
cũng xao xuyến, buồn rầu, chán nản!
Hỡi ơi!
Nhân nào...
quả ấy!
Cho đến một
ngày, chỉ hai năm sau đó!
Họ tôi và họ
Tạ, cả tới tám đảng ủy viên của “Đảng ủy ... họ” ra tòa, vì tội
gạt người họ khác, “cánh” khác ra khỏi Đảng; vì “đồng tâm” biển
thủ, gian lận tiền đền bù giải phóng mặt bằng...! Toàn Ban Thường
vụ “Đảng ủy... họ” bị kỷ luật. Ban Chấp hành Đảng bộ, theo đó,
không cần đụng tới cũng tự nó rã rời!
Rồi, mấy kiểu
đồng hương, đồng tộc, đồng lòng, đồng mưu ấy, Nghĩa là “Đảng ủy...
tam tứ đồng...” (!), khi bị thanh tra, phát giác đủ thứ tội: cục bộ,
kéo bè kéo cánh, trù dập, tham nhũng,.. số phận, không nói cũng
biết, chẳng khác “Đảng ủy... họ” quê tôi là bao!
Mọ mẫm về quê,
thấy ai cũng than thân trách phận! Chỉ biết lặng im, vì biết nói gì
hơn, vì những điều cần nói tôi đã nói cả rồi, lại còn bị mắng:
-Anh có tí chữ đã định ti toe khoe tài, dạy khôn! Vài bốn tuổi đảng
định lên mặt “lạt non đòi buộc tre già”. Mấy chục năm tuổi đảng như
ta làm sao mà sai, không có quyền sai (!). Tôi từng bị Bác tôi “chan
canh, đổ mẻ” vào mặt như thế, khi khuyên bác không nên làm chuyện họ,
việc Đảng nhập nhằng như thế!
Anh tôi bị kỷ
luật nhẹ nhất, tìm tôi, khẽ nói trong ầng ậng nước mắt: - Ừ, chú
nói đúng! Việc Đảng chứ đâu phải chuyện họ! Và, anh tôi bưng mặt khóc
hu hu. Tôi thầm thĩ vỗ về: - Sai thì sửa. Em sợ nhất không ngộ ra cái
sai thôi! Và, anh tôi choàng lên ôm tôi đến nghẹt thở! Lúc ấy, may mà
mặt trời chưa đổ sang chiều!
Nhị Bảo Lê
(Trích nguồn Tạp chí Cộng sản online 27/3/2017
Nhận xét
Đăng nhận xét